Thứ Tư, 16 tháng 2, 2011

Trái tim để dành cho ba mẹ


 

 

 

 

 

 Theo: Đời sống – VietNamNet

Đó là một ngày cuối tháng 9, ba chở nó từ nhà lên thành phố nhập học. Chiếc xe máy nhỏ xíu vừa chở người vừa chở giỏ xách lỉnh kỉnh. Đường thành phố xa lạ, hai ba con đi lạc đến mấy bận mới tìm được trường của nó.

Tay xách nách mang nó vào trường làm thủ tục nhập học cùng ba. Giấy tờ, chứng nhận, hình ảnh... nó rối hết lên, lục tìm loạn xạ trong ánh mắt lo lắng của ba vì sợ nó lại để quên đâu mất. Sau một hồi vật lộn với đống giấy tờ cuối cùng cũng làm xong thủ tục nhập học cho nó.
Hai ba con lại ngơ ngác nhìn nhau không biết đi đường nào bây giờ. Nó chạy vào hỏi cô nhân viên phòng đào tạo lần nữa. Nghe như vịt nghe sấm nhưng mặt vẫn cứ cười, miệng cứ cảm ơn lia lịa, giờ nghĩ đến lúc ấy vẫn thấy buồn cười. Ra khỏi phòng đào tạo tiếp tục giở bản đồ, tìm tìm chỉ chỉ. Thế rồi lại ba lô, lại giỏ xách, "đi tiếp con gái", cuối cùng thì cũng tìm được cái cơ sở 2 heo hút ấy. Sau này mới biết nó được gọi là làng đại học cơ đấy. Là cả một cái làng mà hỏi chẳng ai biết...
Nó thuộc diện nguyện vọng 2, muốn đăng ký vào ở kí túc xá, thầy quản sinh nhìn một hồi lắc đầu, "ừ thì em cứ làm đơn, xác nhận đầy đủ rồi nộp nhưng kí túc xá cũng hết chỗ rồi, chắc chờ lâu". Nó đi ra thấy ba có vẻ thấm mệt. Thấy xót xa, cho mình và cho ba nữa. Vậy là, vào thành phố, rồi ra Thủ đức giờ lại vào thành phố trong vòng mấy tiếng. Ba xách đồ ra lấy xe, nó lẽo đẽo đi theo...
----
Chú là người quen của ba, chú kinh doanh và thuê nhà ở đấy. Con đường không quá tấp nập và lại có cây xanh. Nó cảm thấy như được thở lại trong cái ngột ngạt của thành phố. Ba vào nói chuyện với chú hồi lâu. Nó lên phòng làm quen với các anh chị ở trọ cùng nhà chú. Gượng cười và chào hỏi mọi người.
Thế rồi chú gọi nó xuống. Ba nói ba về cho kịp trời tối. Ba nhờ chú trông coi nó dùm ba. Chú cười vui vẻ bắt tay ba. Nó đứng trong nhà. Ba lụi cụi dắt xe ra. Con hẻm nhỏ bên hông nhà, ba đang đi ra. Nó thấy thấp thoáng dáng ba. Thấy mắt ba hình như sóng sánh, mang máng như màu của nước. Đôi mắt không còn vẻ tinh anh ngày xưa, mệt mỏi hơn ánh nhìn chậm rãi hơn. Ba không ngoái nhìn nó. Nó biết ba không dám. Nước mắt nó tuôn như mưa. Nó chưa bao giờ dám hỏi ba giây phút đó khó khăn với ba như thế nào! Dáng ba liêu xiêu. Trong biển người xuôi ngược. Xót xa. Sợ hãi. Sao chỉ còn mình nó thế này? Sao không có ai ở đây?...
----
Ba lên thành phố có việc nên ghé thăm nó. Có bà ngoại đi cùng. Bà ngoại là người bà hiền nhất trên đời mà nó từng được biết. Cảm giác khi nhìn ba và ngoại lên xe về, không khác cái cảm giác lần đầu tiên phải ở lại Sài Gòn một mình là mấy! Sợ hãi. Cô đơn. Mất mát...và tủi thân lắm!
Những lần như thế qua đi... Nó học cách quen dần với cuộc sống xa nhà. Mò mẫm bước trên đôi chân của mình.
----
Thời gian trôi và nó lớn dần lên. Nó trải qua nhiều. Hiểu chuyện hơn. Có những lúc trượt dài trong cô đơn, chán chường. Những lần như thế, nó ám ảnh mãi với những bước chân lầm lũi của ba ngày đưa nó lần đầu tiên xa nhà nhập học. Nó lại thấy lo toan, lo lắng trong ánh mắt của ba, của mẹ ngày cho nó tự bước vào đời... Vậy rồi lại đứng lên, lại tiếp tục cố gắng...
Nó biết vòng tay ba mẹ mãi mãi rộng mở dành tất cả yêu thương cho nó.
Nó chưa bao giờ nói được với ba mẹ là ba mẹ quan trọng đối với nó đến chừng nào. Có ai đó nói rằng, hãy nói với người bạn yêu thương rằng bạn yêu thương người ấy biết chừng nào ngay khi bạn còn có cơ hội. Biết đâu một ngày bạn không còn cơ hội nữa...Phải rồi...biết đâu...
Ở nơi ấy nó vẫn dành cả một trái tim để yêu thương gia đình! Nó mong ngày về. Để được mẹ ôm vào lòng. Và để được nói lời yêu thương với ba!
Ái Thanh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét